“家声爀熠( jiā shēng hè yì )” 宋 ·王庭珪
jī shí chū huǒ , gǔ zhōng dé shēng 。
击石出火,鼓钟得声。
bù gǔ bù jī , jì wú shēng xíng 。
不鼓不击,寂无声形。
rén zhī yǒu shàn , wù zhōng zuì líng 。
人之有善,物中最灵。
róu yǐ xué wèn , qí shí nǎi míng 。
揉以学问,其识乃明。
bǒ biē qiān lǐ , liù jì bù xíng 。
跛鼈千里,六骥不行。
yù bù jiā zhuó , qì hé yóu chéng 。
玉不加琢,器何由成。
wú guān chéng shū , tǐng tǐng yǒu lì 。
吾观成叔,挺挺有立。
xué yǒu yuān yuán , jiā shēng hè yì 。
学有渊源,家声爀熠。
shēn shān dà zé , lóng shé pán zhé 。
深山大泽,龙蛇蟠蛰。
shí wú suǒ qiān , jiǎ qiān ér rù 。
实无所迁,假迁而入。
yóu tiān zhī shēng , bù luò jiē jí 。
犹天之升,不落阶级。
cān chén shū tú , zhuī mò néng jí 。
参辰殊途,追莫能及。